Giỏ hàng

ƯỚC MƠ CŨNG CẦN CÓ DEADLINE

Ai mà chẳng có ước mơ, không có ước mơ thì cuộc đời thật buồn tẻ. Chỉ là ước mơ ấy đã được hoàn thành hay ước mơ ấy còn dang dở hay không thôi. 

Tuổi trẻ thì ngắn mà cứ mơ thôi đến bao giờ


Chúng ta bắt đầu có những lựa chọn và quyết định của riêng mình. Chúng ta học cách làm người lớn. Chúng ta được tính vào hàng ngũ của những người trưởng thành. Hơn nữa, những người trẻ chúng ta mơ ước rất nhiều. Chúng ta mơ ước được đi xa hơn để tìm hiểu những nơi ta chưa biết đến, chúng ta mơ ước được làm những thứ mà người khác không dám thử, chúng ta cứ mơ ước, mơ ước và không biết bao giờ mơ ước ấy mới thực hiện được.

 

Sách: Rồi một ngày bạn sẽ hiểu


Ấy thế nhưng mà, vì mơ ước nhiều nên đôi khi chúng ta lạc lối trong chính giấc mơ ấy, một giấc mơ đầy rẫy những mê cung. Bởi vì chúng ta còn quá trẻ, ở độ tuổi vừa tốt nghiệp đại học, kinh nghiệm không có nhiều, nên chúng ta cứ mang theo khuôn mặt non nớt bước chân vào một xã hội chẳng hề an toàn. Với những đứa trẻ luôn được cha mẹ bao bọc, lo lắng thì tất nhiên, điều này vô cùng dễ hiểu. Gia đình là suối nguồn yêu thương của mỗi người nhưng ta không thể dựa vào nơi ấy cả đời được.


Vẫn biết là tuổi trẻ là quãng thời gian tươi đẹp nhất, nhưng tươi đẹp nhất không có nghĩa là nó phải màu hồng. Nếu duy chỉ có một màu hồng thì cuộc sống ấy thật tẻ nhạt và đơn điệu biết bao nhiêu. Tuổi thanh xuân thật đẹp khi mà bạn trải qua những kỉ niệm đáng nhớ, chuyện vui hay chuyện buồn thì cũng được tính là kỉ niệm, chỉ có điều chuyện buồn còn là một bài học để người ta lớn hơn, là một gia vị cần thiết trong chuỗi ngày được sống. 


Vì mải "mơ" nên người ta chưa nghĩ tới ngày mình gặp "mộng"


Đôi khi, mơ ước nhiều khiến người ta chây lười, thậm chí ảo tưởng mình dễ dàng đạt được điều đó mà chẳng cần phải tốn sức. Nhất là những người trẻ hiện nay, những người trẻ luôn biết nói mình mơ ước gì, mình muốn làm gì, nhưng khi bắt tay vào việc thực hiện thì lại quen cái thói trì hoãn. Nhưng khoan, để xem nào, cái thói trì hoãn này có vẻ bắt đầu từ khi lên đại học, đến ngày thi mới "vắt chân lên cổ mà chạy", đến khi deadline sát nút thì mới thức cả đêm để làm. Ấy vậy mà, kì thi nào cũng qua, kiểu gì cũng ra trường, sách dạy thành công thì nhan nhản, video dạy làm giàu cũng chẳng thiếu, thế nên việc gì cũng cứ từ từ. 


Đấy, cũng chẳng thiếu những bạn trẻ tin rằng có tấm bằng đại học là có tất cả, cứ học đại học  là ngồi mâm trên xã hội. Chắc hẳn, vì mải "mơ" nên người ta chưa nghĩ tới ngày mình gặp "mộng". Muốn được người khác công nhận tiếng nói của mình nhưng vẫn cứ mải nghĩ mở đầu nên nói như thế nào cho trang trọng thì sẽ chẳng bao giờ có tiếng nói. Thậm chí, nhiều bạn trẻ, vì mải nghĩ đến ngày ấy mà lúc nào cũng nghĩ mình sinh ra để làm việc lớn, không coi trọng người đi trước, kinh nghiệm đã thiếu nhưng chẳng quan tâm, đi làm chớm chơ không thèm nỗ lực.
Giỏi thôi chưa đủ, bạn có phải không thể thay thế hay không?

 

Sách: Rồi một ngày bạn sẽ hiểu


Có phải bạn đã từng thấy một người giỏi giang vẫn bị công ty lí tưởng của mình từ chối, bị giấc mơ của anh ấy cự tuyệt từ ngoài cửa? Trên thực tế, bạn chỉ cần vẫn còn đọc sách, mỗi ngày không ngủ đến tận trưa, không chơi game đến nửa đêm, không uống rượu tới tận khi trời sáng; vậy bạn chính là một trong số những người đang nỗ lực, một người luôn nhìn về phía mặt trời, luôn nhìn về phía tương lai, nhất định là một người giỏi giang. Sự giỏi giang đó liệu có là đủ hay không?


Cách để trở nên không thể thay thế thì có hai loại: một là làm những việc người ta không muốn làm; hai là làm những việc người khác đều làm một cách xuất sắc.


Trên đời này có rất nhiều người làm những việc người khác không muốn làm, do đó họ trở nên xuất chúng.
Những đường thẳng đã cắt qua con đường đi của chúng ta, góp phần làm cho chúng ta trở nên phong phú hơn. Rõ ràng khoảng cách ngắn nhất giữa hai điểm là đường thẳng, tại sao ông trời lại bắt mình phải đi vòng vèo? Về sau khi lớn dần lên, chúng ta mới hiểu, tuy rằng đường thẳng là khoảng cách ngắn nhất giữa hai điểm, nhưng đường cong kia mới là đẹp nhất.


Đừng cứ mãi lần sau!


Cho dù ở giai đoạn nào của cuộc đời, đừng làm những điều khiến mình hối hận, lần sau tạm biệt nhớ để tâm một chút, vì có những người một khi ly biệt, có thể cả đời sẽ không gặp lại nữa. Khi người trẻ bước những bước đi cuối cùng của thời thanh xuân, họ sẽ không còn những nhiệt huyết, năng nổ như thời còn đi học cấp 03; không còn những ngày cháy rực cùng dự án, deadline; không còn những mối quan hệ câu lệ. Vì thế, mà mỗi lần tạm biệt với một người nào đó, họ cũng không biết đó có phải là lần cuối cùng hay không, chi bằng cứ chỉnh chu một chút, cứ trang trọng một chút, cũng chẳng sao. Đó là hiện thực.
Dù có thể nào, ở độ tuổi nào, hãy sáng suốt để biết mình muốn và cần làm gì….


Hãy để Rồi một ngày bạn sẽ hiểu chia sẻ về ước mơ, về hạnh phúc, về định hướng cho người trẻ để rẽ ánh sáng tìm thấy mặt trời chân lý trong bạn nhé!